Vòng 3 FA Cup – Những nốt thăng trầm

(AFCVN) – Hạnh phúc và tiếc nuối, niềm vui và nỗi đau, thăng hoa và gục ngã: Tất cả những cung bậc cảm xúc ấy đều hiện diện trong những trận đấu của Arsenal tại Vòng 3 FA Cup trong suốt những mùa giải vừa qua.

Sự “kỳ diệu” của đấu trường có bề dày truyền thống nhất làng bóng đá thế giới, có thể là điều gì đó hơi mơ hồ đối với thế hệ ngày hôm nay, nhưng một sự thật không thể phủ nhận rằng, tại đây, đã có những khoảnh khắc không bao giờ có thể phai mờ trong tâm trí kể từ thời điểm bắt đầu mùa giải đầu tiên – năm 1871.

Tại vòng đấu tới, chúng ta sẽ cùng có cơ hội được chiêm ngưỡng những khía cạnh khác nhau, những nét thăng hoa, hay những sự bế tắc và có thể là cả những dáng vẻ xấu xí, khi Arsenal sẽ tiếp đón Hull City trên sân nhà, như là một cuộc tái đấu cho trận chung kết FA Cup mùa trước. Hãy cùng hi vọng trận đấu diễn ra vào tháng 1 tới sẽ là hình ảnh của khía cạnh đầu tiên.

Thierry Henry ghi bàn vào lưới Leeds

Arsenal 1-0 Leeds United
Ngày 09/01/2012

“Đó là một câu chuyện hoàn hảo được viết bởi một cầu thủ đặc biệt hoàn hảo. Nó phô bày những giá trị bất diệt của đẳng cấp, của động lực và khát khao giành chiến thắng,” – HLV Arsène Wenger đã phải thốt lên như vậy sau khi kết thúc trận đấu sau này đã trở thành một trong những khoảnh khắc đẹp nhất của đấu trường FA Cup.

Chỉ vài ngày sau khi trở lại trong sự chào đón nồng hậu của câu lạc bộ và người hâm mộ – và chỉ vài tuần sau khi bức tượng đồng của anh được khánh thành ngay trước sân vận động Emirates – Thierry Henry đã được điền tên trên băng ghế dự bị cho trận đấu tại vòng 3 FA Cup. Và chỉ đơn giản việc được nhìn thấy hình dáng của cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất trong lịch sử của Arsenal khởi động ngay tại đường biên thôi cũng đã tạo nên một làn sóng âm thành đến từ khắp các khán đài, nơi hàng nghìn các cổ động viên đã sẵn sàng bỏ tiền để có mặt tại sân vận động ở phía bắc London.

Cuối cùng, sau 67 phút không thể xuyên phá nổi hàng phòng ngự kiên cường của Leeds, đám đông người hâm mộ đã ước rằng chính Henry, chứ không phải là Marouane Chamakh, là người được đá chính. Sự thật là, Henry không có nhiều thời gian để làm quen với bóng trước khi cơ hội để làm nên một khoảnh khắc lịch sử tìm đến với anh. Nhưng khi cơ hội được trao, anh đã không ngại ngần để nắm lấy. Một Henry bất diệt: một pha khống chế tinh tế từ đường chuyền của Alex Song, một thoáng quan sát rất nhanh và sau đó là cú dứt điểm đưa bóng vào góc xa. “Tôi chỉ hi vọng rằng sẽ không có ai bước tới để đánh thức tôi dậy và bảo rằng đây chỉ là một giấc mơ.” – Henry chia sẻ. Huyền thoại ấy, thực sự, đã trở lại.

Xem thêm:  Những con người chỉ “Cần Thơ” !

David Seaman cản phá cú đá của Ian Bogie

Port Vale 1-1 Arsenal (Arsenal thắng 4-2 trên chấm Penalty)
Ngày 14/01/1998

Một mùa giải khép lại trong men say vinh quang cho các Pháo thủ, nhẽ ra đã có thể rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Đội bóng của HLV Arsène Wenger đã bất ngờ bị cầm hòa không bàn thắng trước Port Vale tại Highbury trong trận đấu vòng 3 FA Cup, và sau đó là cuộc tái đấu tại Vale Park 11 ngày sau đó. “Mặt sân rất nặng nề, nhiều bùn lầy và rất khó để chơi bóng. Một trận đấu vòng 3 rất điển hình, và có đôi chút giống với một cuộc chiến hơn,” – Nigel Winterburn nhớ lại. “Tinh thần của họ lên cao sau khi cầm hòa chúng tôi trong trận đầu tiên, và chúng tôi biết mình sẽ phải giải quyết bài toán mang tên đám đông các cổ động viên đối phương và cả những điều kiện về mặt sân bãi,”

Nhưng một lần nữa, Arsenal lại gặp khó khăn trong việc tìm đường vượt qua một đội chủ nhà thi đấu rất kiên cường, và trận đấu phải bước vào hai hiệp phụ. Dennis Bergkamp mở tỉ số ở phút thứ 100 nhưng Wayne Corden đã ngay lập tức gỡ lại bàn thua đó và đưa trận đấu bước vào loạt đấu súng luân lưu. “Thời điểm đó tôi đã hi vọng rằng các đồng đội sẽ có thể bảo toàn được thành quả, song bạn biết đấy, mọi thứ đều có thể xảy ra,” – Winterburn nói. “Nhưng tôi cũng biết rằng chúng tôi đang có một trong những thủ môn hàng đầu thế giới vào thời điểm đó, và anh ấy có rất nhiều cơ hội để cản phá những cú đá của đối phương.”

David Seaman đã chứng tỏ giá trị của mình bằng cách đẩy được cú sút của Ian Bogie và trong lượt đấu cuối, Allen Tankard bên phía Vale đã đưa bóng bay vọt xà. Arsenal chút nữa đã phải dừng bước, nhưng họ đã không bỏ lỡ cơ hội của mình rồi sau đó giành lấy chiếc cúp FA Cup, như một phần của cú đúp danh hiệu lần đầu tiên trong kỷ nguyên của HLV Wenger, và là lần thứ hai trong lịch sử câu lạc bộ. Và nên nhớ, ranh giới giữa chiến thắng và thất bại, lúc đó, là vô cùng mong manh…

Xem thêm: 

Arsenal trong trận gặp Wrexham

Wrexham 2-1 Arsenal
Ngày 04/01/1992

Arsenal đang là những nhà vô địch, và đối thủ của họ chỉ là một Wrexham đang lặn ngụp ở giải Hạng 4, đồng thời cũng phải đối mặt với những vấn đề nghiêm trọng ngoài sân cỏ. “Tất cả mọi người đều mong chờ chúng tôi giành chiến thắng, và chúng tôi đều biết rằng đối thủ đang chìm đắm trong những rắc rối về tài chính.” – David Hillier nhớ lại. “Nhưng toàn đội cũng hiểu rằng tất cả đều phải thật cẩn trọng khi đối đầu với một con thú bị thương, bởi nó có thể phản kháng bất cứ lúc nào. Và đó chính là những gì họ đã làm được.”

George Graham đặt mục tiêu “ưu tiên chính” cho đấu trường FA Cup, và có rất ít cơ hội cho đội bóng xứ Wales có thể tạo nên một bất ngờ – nhất là sau khi Alan Smith chuyển hóa thành công cơ hội đến từ đường chuyền của Paul Merson trong hiệp đấu đầu tiên. Nhưng trước khi trận đấu kết thúc, mọi thứ đã xoay chuyển. “Trời bắt đầu tốt và mưa lạnh, mặt sân trở nên rất nặng nề – bạn sẽ chẳng thích điều đó chút nào,” – Hillier nói. “Người hâm mộ bắt đầu cảm nhận thấy điều không ổn, mọi thứ trở nên căng thẳng – nhất là trong hiệp hai.”

Khi chỉ còn 8 phút nữa, tiền vệ 37 tuổi Mickey Thomas thực hiện một pha đá phạt mẫu mực để quân bình tỉ số. Tình thế bất ngờ xoay chuyển cho đội nhà, và chỉ chưa đầy 2 phút sau, họ có bàn thắng ấn định chiến thắng với pha lập công của Steve Watkin và tiễn chân Arsenal rời khỏi giải đấu. “Tôi vẫn còn nhớ gương mặt của Jimmy Carter bên đường biên khi những người chiến thắng bước vào đường hầm, và tôi chỉ nghĩ rằng, “Ôi không!”. Đây chẳng khác nào một câu chuyện cổ tích với kết thúc có hậu dành cho Wrexham. Có lẽ đó là số phận và là những gì cần phải xảy ra,” – Hillier nói thêm. Graham sau đó cũng thừa nhận rằng thất bại ấy chính là “điểm đáy trong sự nghiệp của bản thân tôi”.

Thất bại của Arsenal trước Warsall là một trong những bất ngờ lớn nhất giải đấu

Walsall 2-0 Arsenal
Ngày 14/01/1933

Như là một trong những nỗi buồn lớn lao nhất trong suốt chiều dài lịch sử của FA Cup, thất bại này của Herbert Chapman tạo ra một cơn địa chấn với làng bóng đá Anh. Arsenal được đánh giá là đội bóng mạnh nhất đảo quốc sương mù – họ đã giành chức vô địch quốc nội năm 1931 và họ sẽ tiếp tục giành lấy nó vào năm 1993, 1934 và cả 1935.

Xem thêm:  Chuyển nhượng Premier League ngày 18/07

Đối thủ của họ đang chênh vênh tại cuối bảng xếp hạng Giải hạng 3 khu vực phía Nam, nhưng đã thành công trong việc cầm hòa các Pháo thủ lúc đó thi đấu với đội hình có 4 cầu thủ đội dự bị trong hiệp 1. Warsall lột xác sau khi trận đấu quay trở lại và Gilbert Alsop là người mở tỉ số, sau khi hậu vệ trái Tommy Black của Arsenal đá hỏng một quả phạt đền, giúp đội chủ nhà giành lấy một chiến thắng lừng lẫy tại thời điểm đó.

Bob Wall, người đứng đầu câu lạc bộ và làm việc cùng Chapman, nói rằng vị thuyền trưởng đã nói với Black rằng “cậu ấy sẽ không bao giờ được chơi cho Arsenal nữa, cậu ấy đã khiến danh tiếng của câu lạc bộ tổn hại và việc cậu sẽ không bao giờ ra sân là một điều cần thiết. Cậu ấy sẽ bị rao bán. Và ngay lập tức, Tommy được bán sang Plymouth Argyle ngay trong tuần sau đó.”

Bàn thắng của Rosicky

Arsenal 2-0 Tottenham
Ngày 04/01/2014

Trận đấu mở màn cho chiến dịch FA Cup 2014 của Arsenal, chiến thắng trong trận derby Bắc London là lần thứ hai trong tổng số 3 lần Pháo thủ đả bại “kẻ thù truyền kiếp” trong mùa giải 2013/14.

Đây là lần đầu tiên hai đội gặp nhau tại đấu trường này kể từ năm 2001, khi đó đội bóng của HLV Arsène Wenger đã đánh bại Spurs để giành một vé vào trận chung kết, nơi mà họ đã bị đánh bại bởi Liverpool.

Arsenal giành chức vô địch FA Cup vào mùa giải ngay sau đó và một lần nữa vào năm 2005, tuy nhiên lại trắng tay kể từ thời điểm đó. Santi Cazorla là người đầu tiên đặt nền móng cho một sự đổi thay ngay tại Emirates, bằng một pha dứt điểm hạ gục Hugo Lloris sau đường chuyền của Serge Gnabry. Tomas Rosicky là người đảm bảo cho chiến thắng chỉ sau một giờ thi đấu, sau tình huống cướp bóng trong chân Danny Rose từ giữa sân, trước khi thực hiện pha bứt tốc và lạnh lùng ghi bàn để khép lại một đêm tuyệt vời cho đội nhà, dù sau đó có một chút lo lắng đến từ chấn thương dây chằng đầu gối của Theo Walcott, người sau đó đã phải ngồi ngoài 10 tháng để điều trị.

“Chúng tôi đã thi đấu rất tốt,” – Cazorla phát biểu sau trận đấu. “Tottenham có những cầu thủ chất lượng nhưng chúng tôi đã chơi với đẳng cấp của riêng mình.”

Anh Phạm – theo Arsenal.com

{leweb_facebook_comment}

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *